Tìm thấy sức mạnh trong cơn bão


Hành trình chiến đấu với căn bệnh ung thư của Julian có những bước ngoặt không ngờ tới, với sự ủng hộ vững vàng của những người thân yêu, đội ngũ y tế và đức tin Cơ đốc mạnh mẽ, anh thấy biết ơn khi được đứng đây hôm nay với một góc nhìn mới về cuộc sống.

MỌI THỨ BẮT ĐẦU TỪ MỘT TRIỆU CHỨNG NHỎ. Khi đang lái xe, Julian cảm thấy khó chịu bất thường, như thể quần của anh ấy quá chật. Lo lắng về cảm giác này, anh đã tìm kiếm thông tin trên internet và quyết định đi khám bác sĩ khi bắt đầu suy nghĩ về những diễn biến không mấy tích cực. Trong vòng 5 ngày, anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ tinh hoàn bên phải và được chẩn đoán mắc bệnh u tinh bào giai đoạn 1, đây là một loại bệnh thuộc nhóm ung thư tinh hoàn.

Chẩn đoán vào tháng 7 năm 2022 là một cú đả kích vô cùng lớn. Julian cho biết: “Tôi không biết phải làm gì, đầu óc tôi choáng ngợp và sợ hãi. Ung thư tinh hoàn là thứ tôi chưa bao giờ nghĩ đến”.

May mắn thay, ca phẫu thuật diễn ra thành công. Vì ung thư được phát hiện sớm và vẫn còn khu trú nên Julian không cần phải hóa trị hay xạ trị. Sau 4 tuần nghỉ ngơi và hồi phục, anh đã trở lại làm việc.

Sau đó, vào tháng 12 năm 2023, kết quả xét nghiệm máu định kỳ, chụp CT và PET đã cho ra kết quả không tốt: Ung thư tái phát. Lần này, ung thư đã lan đến các hạch bạch huyết ở vùng bụng, ngực và cổ, tiến triển thành u tinh bào di căn giai đoạn 3.

Chăm sóc tận tâm

“Đó là quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời tôi”, Julian, năm nay vừa bước sang tuổi 37, hồi tưởng lại. “Tôi lúc ấy đang rất háo hức được nghỉ lễ, được thư giãn và chuẩn bị bay đến Melbourne để đón Giáng sinh”.

Là người Úc đã sinh sống ở Singapore gần một thập kỷ cùng vị hôn thê người Singapore - Crystal, và chú chó cưng Rylie, anh Julian đã phải khẩn trương đưa ra quyết định: Ở lại Singapore để điều trị hoặc quay trở về Melbourne.

“Bố tôi qua đời trong thời gian điều trị ung thư vào năm 2013, vì vậy nếu lỡ như tôi không qua khỏi, tôi mong muốn ở gần mẹ và chị gái”, anh giải thích. “Tôi cũng tự hỏi liệu việc chăm sóc ung thư ở Melbourne có tốt hơn không”.

Julian đã chọn ở lại Singapore. “Không gì tuyệt hơn việc được ngủ trên chính chiếc giường của mình,” anh nói. Mẹ anh đã bay từ Melbourne đến ở 7 tuần, và sau đó em gái anh đã ở cùng anh 1 tháng, mang theo em bé mới sinh và chồng.

Con đường chữa lành

Khi Julian chuẩn bị trải qua quá trình hóa trị, tình trạng nghiêm trọng của bệnh đã buộc anh phải thay đổi quan điểm sống. “Ung thư giai đoạn 3 là cực kỳ nghiêm trọng. Nguy cơ tử vong luôn treo lơ lửng trên đầu và nó vô cùng đáng sợ”, anh chia sẻ. “Khi nhận chẩn đoán ung thư, tôi phải chấp nhận rằng mình không thể kiểm soát được số phận và không thể thay đổi được thực tại. Lần đầu tiên trong đời, tôi chỉ có thể tìm đến đức tin tôn giáo, và từ đó tôi dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với bệnh tật”.

Nhưng tác dụng phụ của hóa trị một lần nữa thử thách lòng tin của Julian, thể xác và tinh thần của anh ngày càng kiệt quệ và mơ hồ. Những lần trò chuyện đơn giản dần trở nên tiêu cực, tràn ngập nỗi thất vọng và suy nghĩ trong tấm trí bắt đầu rối loạn.

May mắn thay, các buổi trị liệu hàng tuần với chuyên gia tâm lý người cũng trải qua căn bệnh ung thư đã giúp ích cho anh. Anh cũng tìm thấy niềm an ủi bất ngờ tại phòng khám. Môi trường ấm áp và thân thiện, cách cư xử nhẹ nhàng và ân cần của các y tá đã giúp anh vượt qua các buổi trị liệu.

Ngoài sự chăm sóc của các y tá, Julian cũng kết bạn với các bệnh nhân đồng cảnh ngộ. Ở giai đoạn đầu điều trị, bác sĩ phụ trách kể về một thanh niên có chẩn đoán tương tự đã bắt đầu phác đồ hóa trị giống như anh. Julian nhớ lại: “Khi anh ấy đến buổi hóa trị đầu tiên, tôi cũng đang có mặt tại đấy”. “Giọng nói của anh ấy rất lo lắng và cha mẹ anh ấy đã hỏi rất nhiều”.

Nhận ra anh ấy, Julian đã chủ động làm quen. “Tôi nói rằng mình cũng đang điều trị bệnh giống như vậy; hy vọng chúng ta có thể kết nối và trò chuyện khi cần hỗ trợ’”, anh nói. “Và thế là chúng tôi trở thành bạn. Khi vào phòng khám, tôi mong chờ anh ấy giống như chờ đợi truyền dịch mỗi sáng”.

Mặc dù cuộc trò chuyện của họ rất ngắn vì cả hai đều quá mệt - hai người bạn vẫn có những phút giây tán ngẫu vui vẻ và thoải mái, cùng nhau chia sẻ về việc hóa trị đã ảnh hưởng đến họ như thế nào. “Tôi từ một người chơi thể thao 3-4 lần/tuần giờ đây còn không đủ sức đi bộ 10 phút”. Ngược lại, người bạn đồng hành trẻ tuổi hơn vẫn thường xuyên cố gắng tập chống đẩy hoặc chạy bộ trên máy.

Nhưng những khác biệt đó không thành vấn đề. “Tôi nhìn anh ấy, trẻ hơn tôi những 10 tuổi, rồi nhìn những bệnh nhân lớn tuổi hơn xung quanh chúng tôi ở độ tuổi 60 - 70”, Julian nhớ lại. “Mỗi người chúng tôi đều có những khó khăn riêng. Điều đó nhắc nhở tôi phải biết trân trọng những gì mình đang có hiện tại, và may mắn là bệnh tình không chuyển biến nghiêm trọng hơn”.

Chấp nhận sự khó lường của cuộc sống

Vào tháng 3 năm ngoái, Julian chính thức được thông báo bệnh đã thuyên giảm. Anh vẫn tiếp tục tái khám với bác sĩ phụ trách 4 tháng/lần để kiểm tra và chụp chiếu.

Julian muốn gửi đến những bệnh nhân đang điều trị ung thư lời khuyên rằng: Trải nghiệm của mỗi người là khác nhau và những tình huống xấu nhất không phải lúc nào cũng xảy ra. “Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải vào phòng cấp cứu và nôn mửa hàng ngày sau khi xem các video trên YouTube của các bệnh nhân đang hóa trị”, anh ấy nói. “Khi tôi kể cho bác sĩ phụ trách, cô ấy chỉ cười và khuyên tôi đừng nên xem quá nhiều video. Thế là đến lượt mình thì tôi lại không hề bị nôn, và chỉ ói đúng một lần lúc bị cảm!”

Julian cũng chú ý trân trọng cuộc sống hơn và nuôi dưỡng hy vọng chữa khỏi bệnh. “Tôi muốn loại bỏ mọi năng lượng tiêu cực”, anh ấy nói. “Trong quá trình hóa trị, tôi đã viết nhật ký hàng ngày, Crystal đã giúp tôi cập nhật tình hình đến mọi người. Điều đó buộc tôi phải duy trì cảm xúc tích cực và luôn ghi nhớ rằng mình phải trân trọng cuộc sống này, thậm chí là những điều nhỏ bé nhất. Ngay cả trong giai đoạn khó khăn, tôi vẫn cố gắng chia sẽ những mẩu chuyện cười và tìm kiếm những khoảnh khắc hài hước, vui vẻ trong cuộc sống.”

Hơn hết, căn bệnh ung thư đã dạy Julian rằng sự bất trắc của cuộc sống là không thể tránh khỏi: “Thách thức lớn nhất ám ảnh tôi mỗi ngày là: Tôi đã làm đủ để ung thư không tái phát không? Tôi có làm gì sai để dẫn đến làm tăng nguy cơ tái phát không? Đôi khi bệnh tật không thể phòng tránh. Tôi ước gì có thể…”

Để kiểm soát những lo lắng này, Julian dựa vào đức tin, tin tưởng vào một sức mạnh cao hơn và tin rằng sẽ có một kế hoạch lớn hơn cho cuộc sống của mình, anh tìm thấy niềm an ủi với quan niệm rằng những điều có vẻ tồi tệ xảy ra đều có lý do chính đáng. Anh ấy nói, “Tôi luôn nỗ lực để đạt được chấp niệm, nhắc nhở bản thân hãy sống trọn vẹn cuộc sống hiện tại và tin tưởng vào một tương lai tích cực hơn.”

“Tôi luôn nỗ lực để đạt được chấp niệm, nhắc nhở bản thân hãy sống trọn vẹn cuộc sống hiện tại và tin tưởng vào một tương lai tích cực hơn.”
Julian, bệnh nhân sống sót sau căn bệnh ung thư tinh hoàn giai đoạn 3

ĐÃ ĐĂNG TRÊN Gặp gỡ và Trò chuyện
GẮN THẺ kinh nghiệm với bệnh nhân ung thư, suy nghĩ tích cực về ung thư, ung thư di căn, ung thư ở nam giới
ĐƯỢC PHÁT HÀNH 01 Tháng Tư 2025